“Cũng không hoàn toàn, một nửa một nửa thôi, ta cũng cảm thấy con người ngươi không tệ, lúc trước ta nói vài lời đả kích muốn ngươi bỏ cuộc, trong lòng ngươi cũng không dao động chút nào, ta đã biết cảnh giới võ đạo của ngươi sau này sẽ không tầm thường, nắm cơ hội này cho tốt, muội muội này của ta tuyệt đối thích hợp làm đạo lữ của ngươi.” Vương Cẩn vỗ nhẹ lên ngực Vương Ương.
Ý bảo Vương Ương nắm cho tốt cơ hội trong khoảng thời gian ở lại gia tộc này.
Nhưng Vương Ương chỉ chậm rãi thở ra một hơi, cảm thấy Vương Cẩn “tặng muội muội” cũng quá sảng khoái rồi, chẳng qua chủ yếu là vì Vương Cẩn biết được Vương Nghễ có hảo cảm với Vương Ương, nên mới làm như vậy.
Trong đại sảnh của chi tộc thứ chín mươi tám.